Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (902.39 KB, 13 trang )




Bạn đang xem: Viết tập san về thầy cô giáo

TRNG TRUNG HC C S BO THNHLụựp 92CHAỉO MệỉNG 20/11NAấM HOẽC 2016-2017Su tmThầy giáo sau khi dạy cho học trò một bài học về lòng hiếu thảoliền hỏitrò Bi:- Nếu em có hai cái nhà, ba em không có cái nào, em sẽ làm gì?- Em sẽ cho ba một cái nhà.- Giỏi lắm. Nếu em có hai chiếc xe, ba em không có chiếc nào,em sẽ làm gì?- Em sẽ cho ba một chiếc.- Giỏi lắm. Em hiểu rất rõ bài thầy giảng. Một câu hỏi chót: Nếuem để dành được 20.000 đồng, ba em lại không có đồng nào,em sẽ làm gì?- Em sẽ không cho ba đồng nào.- Ủa sao kì vậy? Em cho ba một cái nhà, cho ba một chiếc xe, saoem lại không cho ba đồng nào?- Thưa thầy! Tại vì những thứ hồi nãy thầy hỏi em là những thứkhông có nên em có thể cho được, còn 20.000 đồng thì em cónên em không thể cho ba em được.Thầy: Bó tay.com.vn !!!
Truyện cườiXa Cỡ Nào NữaMột bệnh nhân nói với bác sĩ nhân khoa:- Tôi không thể nhìn thấy những vật ở xa.Bác sĩ bảo- Bây giờ ông thử nhìn xem ,có cái gì ở trên trờiBệnh nhân đáp- Mặt trời!Bác sĩ hỏi- Thế ông còn muốn nhìn xa cỡi nào nữa?Bệnh nhân: Tôi!!!ThơThầy và chuyến đò xưaThầy và chuyến đò xưaLặn xuôi năm tháng yên trôiCon đò kể chuyện một thời rất xưaRằng người chèo chống đón đưaMặt cho bụi phấn giữa trưa rơi nhiều!Bay lên tựa những cánh diềuKhách ngày xưa đó ít nhiều lãng quên.Rời xa bến nước quên tênGiờ sông vắng lặng buồn trông tiếng cườiGiọt sương rơi mặn trên đời
Tóc thầy bạc trắng giữa trời chiều đôngMắt thầy mòn mỏi xa trôngCây bơ vơ đứng giữa dòng thời gian.Tác giả: Nguyễn Thị Mai ChiaThơNghĩa Thầy CôƠn bố mẹ sinh thành khó nhọcNghĩa thầy cô dạy học gian laoLời hay ý đẹp thầy traoChấp em đôi cánh bay vào tương laiTrang vở cũ chưa phai màu thắmTình thầy cô vẫn đậm ánh hồngLái đò sang sông lòng không ngại khóMong em hiền đến bến vinh quangCòn nhớ mãi khi nâng bài viếtVẫn ghi hoài lúc luyện ghép câuTóc vươn bụi phấn bạc màuMong đàn em nhỏ mai sau nên ngườiChôn sâu dạ những lời thầy nóiGiữ kín lòng nghề bao ý đẹp em mangMột đời nghề giáo gian nanYêu nghề theo nghiệp không màng lợi danh.Tác giả: Phan Ngọc Thái
Mẹ cha công đức sinh thànhRa trường thầy dạy học hành cho hayMuốn khôn thì phải có thầyKhông thầy đố mầy làm nên“ Tôn sư trọng đạo “ là truyền thống tốt đẹp của dân tộc Việt Nam ta bao đờinay,nhưng không phải lúc nào ta cũng nhớ đến nó.Đôi khi ta mãi mê chạy theonhững thành tích ,cố gắn đạt được những giải thưởng của các cuộc thi mà quênrằng đó không chỉ là nổ lực của bản thân mà còn là sự tận tâm dạy giỗ của các thầycô. Lời cảm ơn có lẽ là họ không mong nhận được nhiều, cái họ cần là sự quyếttâm, có ý chí vươn lên và cả thái độ học tập của chúng ta, đó là món quà ý nghĩa vàsang trọng nhất đối với họ thay vì nhận được những món quà vật chất cầu kì, xa xĩ.Có bao giờ bạn được khen là người lễ phép, biết tôn trọng người khác hay cách nóichuyện thì thật trí thức khoa học chưa? Nếu có chắc hẳn là bạn sẽ nghĩ đó là ýthức của bản thân đã có sẵn. Nhưng ít ai nghĩ phẩm chất ấy cũng là do thầy cô chochúng ta. Ngày ngày đến lớp, ta tiếp xúc với nhiều thầy cô giáo, cách nói chuyệnnho nhã, kính trên nhường dưới của họ đã tác động và tạo dần cho những thói quenấy. Nhờ vậy, ta trở thành một học sinh tốt biết giữ gìn khuôn phép, tinh thần họchỏi cao, phong thái ung dung điềm tĩnh và biết tôn trọng lễ nghĩa nữa. Ngoài ra, họcòn là một nhà tâm lí học đối với chúng ta. Những tiết học có bài tập khó hay quákhô khan thường làm ta mệt mỏi thì câu nói bông đùa, mẫu chuyện vui của thầy côgiúp ta vượt qua tất cả.Đúng lúc như vậy, những mẫu chuyện vui hay những câu chuyện có ý nghĩacủa thầy cô là liều thuốc tốt nhất và có hiệu quả, làm cả lớp cười ngặt nghẽo hoặcsuy ngẫm về một nhân vật nào đó. Vậy nên tiết học vui vẻ và sôi động hơn. Thầycô còn là người cha, người mẹ cho chúng ta tất cả những thứ quí giá mà họ tích lũyđược suốt quãng đưởnng đời mà họ đã đi qua. Như vậy họ không chỉ ta những kiếnthức ta cần phải xây dựng cuộc sống, mà họ còn dạy cho ta những kinh nghiệmsống, nuôi dạy tâm hồn ta bằng những bài học quí giá, sâu sắc. Họ là những người
cha, người mẹ thứ hai của chúng ta. Dưới ngôi nhà thứ hai ấm áp, họ giành trọncho ta tình yêu thương sự quan tâm, lo lắng hơn cả bản thân họ. Có đôi lúc ta mắcphải lỗi lầm nhửng lời răn đe nghiêm khắc của họ chắc cũng làm ta khó chịu phầnnào. Nhưng nếu bình tâm nghe lời trách mắng, ta có thể sữa chữa lỗi lầm ấy. Rồikhi đó, ta lại có thêm bài học quí giá.“ Nghề giáo viên là nghề cao quí nhất trong tấ cả các nghề “. Một bác sĩ cóthể mỉm cười khi thấy bệnh nhân của mình hồi phục, một người thợ may có thểnghĩ ngơi sau khi làm xong sản phẩm của mình, một kỉ sư xây dựng có thể yên tâmkhi đã xây xong một ngôi nhà vững chắc. Còn nghề giáo viên, sao khi đã hết mìnhdạy dỗ các em học sinh, còn phải chờ một thời gian rất lâu mới có kết quả. Vì thếBác Hồ đã khẳng định : vì sự nghiệp 10 năm trồng cây, vì sự nghiệp 100 năm trồngngười. Cái nghề đòi hỏi người giáo viên phải chịu khó, tận tâm, ân cần, thức khuyađể soạn giáo án, dậy sớm để lên lớp đúng giờ… đã vậy, còn phải chịu đựng nhữngtrò nghịch ngợm phá phách của bọn học sinh không biết nghe lời. Khó khăn là vậy,dìu dắt, lèo lái con đò đưa từ thế hệ này sang thế hệ khác cập bến tương lai là côngviệc và nghĩa vụ của họ. Với sự tận tình, tràn đầy niềm tin của họ, chuyến đò dù cógặp trắc trở, gian truân đến đâu cũng sẽ lướt qua thật mạnh mẽ. Họ là kĩ sư tâmhồn, là tâm gương sáng mà chúng ta noi theo.Thầy cô ơi! Công lao to lớn của thầy cô là vậy, chẳng biết phải nói đến khinào cho hết. Nhưng vì việc học tập khá là bận rộn, chúng em thường hay quên lãngđi công ơn to lớn ấy. Trong suốt một năm học dày, chỉ có ngày nhà giáo Việt Namlà mọi giáo viên đều được học sinh nhớ lại sự tận tâm ấy, được học sinh bày tỏ tấmlòng kính trọng, biết ơn và tri ân bằng cả tấm lòng của mình. Hãy xem như mọingày đến trường đều là ngày nhà giáo Việt Nam để không bao giờ quên sự biết ơncủa mình với thầy cô- người luôn vững tay chèo đưa bọn trẻ sang sông.Tác giả: Lê Thị Thùy Dương
Cảm nhậnNGHỀ DẠY HỌCCó lẽ trong cuộc đời của mỗi người, cha mẹ là người cho ta hình hài, nuôi takhôn lớn, nhưng thầy cô lại là người có công rất lớn đã dạy dỗ ta nên người, cho tanguồn tri thức vô tận. Công lao của thầy cô đối với mỗi học sinh là vô cùng lớnlao. Ngày 20 tháng 11 là ngày chúng ta tri ân đến thầy cô bằng tất cả tấm chân tình.Thầy cô ơi! Thầy cô luôn chăm sóc, là người dạy bảo, hướng dẫn, giáo dụccho ta, tận tình hết lòng vì học trò. Công ơn của thầy cô to lớn biết bao. Lúc tachập chững bước vào lớp một, ta còn rụt rè, sợ hãi, thầy cô đã đến bên động viên,an ủi, đã dìu dắt, dạy dỗ và chỉ bảo. Khi thì chỉ cho ta học đếm, khi học viết và họcđánh vần từng bước từng bước chậm rãi ôn tồn giảng dạy cho ta bắt đầu làm quenvới năm học đầu tiền. Rồi lên lớp hai, ba, bốn, năm chúng ta phải tạm biệt ngôitrường cấp một thân thương đã dìu dắt ta từ nhỏ, phải rời xa thầy cô đã giúp taphần nào trong tương lai phía trước của ta. Lên cấp hai cũng như bắt đầu vào mộtkhỏi đầu mới, tuy đã lớn hơn được đôi chút nhưng cũng không khỏi ngỡ ngàng.Học chung với các bạn xa lạ, có thầy cô chủ nhiệm riêng và nhiều thầy cô bộ mônkhác. Thầy cô cũng tập cho ta làm quen với cách học mới, luôn quan tâm đến họcsinh. Gia đình bạn nào khó khăn, không đủ điều kiện đi học thì thầy cô cũng khôngngại, sẵn sàng giúp đỡ bạn. Khi có phong trào thi đua trong lớp thì thầy cô lạichăm chút cho học sinh, luôn ở bên động viên, khích lệ, khuyên cả lớp phải đoànkết để cùng nhau vượt qua. Thầy cô luôn tỏ vẻ nghiêm khắc với học sinh nhưngtrong lòng thì lúc nào cũng yêu thương những đứa học trò bé bỏng của mình. Cólúc cả lớp làm thầy cô giận bỗng thấy nhưng vết nhăn trên gương mặt. Thầy cô dạycho ta những lời hay, ý đẹp, cho ta biết bao kiến thức bổ ích. Suốt mấy năm liền,thầy cô luôn sát cánh bên ta, kèm cập, trợ giúp để sau này ta sẽ có một tương laixán lạn. Thầy cô không chỉ dạy kiến thức mà còn dạy cho ta cả đạo đức, phẩm chất
của mỗi người. Không phải lúc nào thầy cô cũng nghiêm khắc, có lúc thầy cô bàyra những trò chơi hài hước làm học sinh cười nghiêng cười ngã, tiết học đó thật vuinhộn. Thầy cô là thế hệ đi trước, cũng từng học, từng được trải nghiệm đến hômnay thì truyền thụ lại những kinh nghiệm đó cho học sinh. Thầy cô như người láiđò cho ta cập bến, mở đường chỉ lối để ta biết nhận thức được cái nào đúng, cáinào sai để định ra con đường phía trước mình đi. Tất nhiên nếu ta không chịu học,không được thầy cô chỉ dạy thì sao có thể thành đạt được. Cũng như chúng ta đihọc mà không chịu tiếp thu bài thì cũng vậy, Chúng ta phải biết thầy cô bỏ ra nhiềucông sức, tâm huyết của mình để soạn ra những bài giảng hay, dễ hiểu cho họcsinh dễ tiếp thu nên chúng ta cần nổ lực và nổ lực hơn nữa để không phụ lòngmong mỏi của thầy cô. Mỗi năm đến ngày 20 tháng 11, lòng mỗi người lại dânglên cảm xúc khó tả, suy ngẫm về công ơn thầy cô đã giúp chúng ta khôn lớn đếnnay. Ngẫm nghĩ về mình đã làm gì cho thầy cô chưa, các bạn đã cố gắn dànhnhững chùm hoa điểm mười, những cành hoa, những cái nơ cài áo dâng tặng thầycô để tỏ lòng kính yêu công dưỡng dục mấy năm trời của thầy cô. Nhưng đối với tanhững thứ này chẳng là bao nhiêu so với công dưỡng dạy của thầy cô.Mong sao thời gian chậm lại từng phút giây để chúng ta có thể tận hưởngđược những năm cuối cùng để được gần gũi hơn với thầy cô. Công lao của thầy côđã dạy dỗ sẽ được khắc ghi và hằng sâu vào trong lòng của mỗi học sinh. Chúcthầy cô luôn vui khỏe, hoàn thành tốt sứ mệnh “trồng người” và hãy luôn:“Vững tay chèo lòng không mệt mỏiHết chuyến này đến chuyến khác sang sông.”Tác giả: Phan Trần Thùy TrangTruyện ngắnBUỔI HỌC ĐÁNG NHỚ
Là học sinh chắc hẳn các bạn đã không ít lần phạm lỗi, nhưng đối với tôimột học sinh lớp chín, lần phạm lỗi đáng nhớ nhất là năm tôi học lớp tám. Đó làmột buôi học “trần trụi” từ trước đến giờ lớp tôi từng trải qua- tiết học hóa đầy sựân hận của chúng tôi…Hốm ấy, cô cũng bước vài lớp như mọi khi. Thấy cô vào cả lớp đang nhốnnháo đều đứng lên chào cô.- Mời các em ngồi_ cô vừa nói vừa gật đầu đáp lại lời chúng tôi.Bước tới bàn giáo viện, cô lấy cặp ra và mở sổ để gọi trả bài.- Mai Ngọc An. Bạn đứng dậy, cúi mặt xuống bàn trả lời:- Thưa cô, em không thuộc bài.- Tiết sau cô gọi tiếp, nhớ học bài nha. Ngồi xuống đi!Cô tiếp tục dò tên:- Nguyễn Trọng Nghĩa- Cô cho em nợ tuần sau em trả nha cô!_Bạn Nghĩa đáp.- Lê Thị Trà My.Bạn My cầm vở đi lên, đọc được khái niệm tính chất nhưng phần bài tậpbạn làm vận dụng không được.- Hồ Hải Dương._Cô gọi.- Thưa cô em không thuộc bài . Bạn Dương đáp với sự lo lắng.- Đem tập lên đây. Cô đề nghị.Bạn Dương đem tập lên- Tại sao em không chép bài?- Tại hôm đó em quên mang vở .- Quên tại sao em không mượn vở bạn chép vào.- Em….em…._Dương ấp úng trả lời cô.Cô tức giận thở, dài rồi hạ giọng:- Thôi được rồi, học xong mượn bạn chép vào, bữa sau cô kiểm, về chỗ đi.Các em lấy tập ra học bài mới.Ở trên cô đang viết tựa bài lên bảng thì phía cuối lớp các bạn ung dung nói
chuyện riêng, lớp lúc này ồn ào đến lạ. Thấy thế cô vô cùng giận dữ:- Đã không thuộc bài rồi mà giờ còn nói chuyện nữa à. Ngồi học khôngchịu muốn quỳ học phải không? Cả lớp quỳ lên hết đi!Cả lớp đều quỳ lên cả. Lúc bấy giờ vẻ mặt cô bắt đầu tái đi và đượm buồnlên hẳn.-Kim Thoa! Đọc phần thí nghiệm _Cô gọi đọc bàiNghe cô gọi mình, Thoa ngơ ngác quay sang khẽ nhỏ với bạn kế bên.-Trang mấy vậy?_Vừa hỏi Thoa vừa lật sách một cách vội vã.Sự vui vẻ lúc mới bước vào của lớp đã không còn nữa mà thay vào đó làmột nỗi buồn, thất vọng về những điều học trò của mình làm hôm nay. Cô mất đisự hăng say của một người giáo viên khi lên lớp, thốt ra đầy tuyệt vọng:-Mở sách ra chép bài toàn bộ nội dung vào. Tiết sau tôi kiểm tra em nàokhông có sẽ bị ghi vào sổ đầu bài. Vừa quỳ vừa chép đi. Học hành kiểu gì mà lơ đàquá vậy, các em học cho chính mính chứ học cho ai. Đi học hay các em đi chơi màchỉ biết xách cặp vào đây ngồi nói chuyện._Cô nói với sự tức giận.Tôi nhắc các bạn im lặng ghi bài. Lớp tôi lúc này rất yên tĩnh đến nỗi ngheđược tiếng gió và tiếng lá xào xạc ngoài sân, tiếng giáo viên lớp bên giảng bài.-Các em làm cô thất vọng quá, tự chép bài rồi tự mài mò học đi, cô khônggiảng bài đâu. Tới chừng thi thì hỏi sau không làm bài được.Tôi và các bạn chỉ biết ngồi nghe và chép bài. Bỗng không còn nghe tiếngcô nói nữa mà thay vào đó là một âm thanh nức nở nhè nhẹ. Tôi thì thầm với bạnkế bên:-Dung ơi, nhìn xem kìa, cô khóc phải không?Dung quay lên nhìn cô rồi trả lời:-Đúng rồi, cô khóc rồi kìa.Một bạn thấy thế mạnh dạng hỏi cô-Cô ơi cô khóc ạ cô?Cô vội lau nhẹ khóe mắt, lắc đầu:
-Không có gì em ghi bài tiếp đi.Lớp tôi nhìn cô sụt sùi mà ân hận, muốn xin lỗi cô nhưng không đủ canđảm, chỉ biết im lặng thời gian cứ thế trôi qua…“Tùng…tùng” tiếng trống vang lên báo hiệu hết tiết.Cô vội bước ra tôi, cản bước:-Cô ơi cô đừng buồn nữa. Chúng em xin lỗi cô nhiều lắm. Xin lỗi cô!Các bạn đều cùng nhau tiếp lời:- Chúng em xin lỗi cô mà cô!- Không có gì đâu._Cô đáp rồi đi mất cùng hai hàng nước mắt.Sau khi tan học, tôi cùng một số bạn khác tìm gặp cô để xin lỗi. Chờ ở ngoàiphòng thay đồ một lúc không lâu, chúng tôi thấy cô bước ra, nhanh chân tiến lại:- Cô ơi, thay mặt lớp, em xin lỗi cô. Mong cô đừng buồn cũng như đừnggiận lớp em.Cô nghe thế, bắt đầu rưng rưng:- Cô không có giận gì lớp em. Cô không sao. Các em về đi! Trễ rồi.Nói rồi cô chạy ngay vào phòng, bởi cô không muốn chúng tôi nhìn thấy côkhóc lên như một đứa trẻ. Chúng tôi cứ đứng bên ngoài và chờ được cô tha thứ.Thấy chúng tôi mãi không chịu về, cô Hiệu phó từ văn phòng bước ra hỏi chuyện:- Có chuyện gì thế? Sao các em không về mà đứng đây?- Thưa cô, lúc nãy lớp em làm cô Hóa phải khóc, chúng em đến đây thaymặt lớp xin lỗi cô vì những điều lớp em đã làm.- Vậy cô các em đâu rồi?- Dạ, cô trong phòng thay đồ ạ.Cô Hiệu phó bước vào tìm cô Hóa, sau đó bước ra:- Các em thấy đấy, nghề giáo khắc nghiệt như vậy đó các em ạ. Ai mà khôngmuốn được học sinh yêu quý, kính trọng. Nhưng để thực hiện được nhiệm vụ làngười lái đò đưa các em qua sông thì bắt buộc đội ngũ giáo viên chúng cô phảinghiêm khắc trong việc giảng dạy học sinh để các em có thể nhận được những kiến
thức tốt, cố gắn học hành. Không phải ai cũng thông cảm và hiểu cho giáo viên,cũng như những điều chúng em đã làm vừa nãy.Chúng tôi ai nấy nghe xong đều gục mặt xuống, không dám ngẩn đầu lên.Nhìn sau cánh cửa, tôi thấy thoáng qua cô Hóa đang lấp ló ở đó nhưng trông côvẫn chưa hết bùi ngùi. Cô Hiệu phó tiếp lời:- Thôi các em về đi, cô Hóa để cô an ủi giúp cho. Không sao đâu, mai mốtráng học tốt làm cô vui lại. Về đi, trễ lắm rồi.Nghe thế, chúng tôi vâng lời. Trước khi về, chúng tôi không quên chào côHiệu phó và xin lỗi cô Hóa lần cuối:- Cô ơi, chúng em xin lỗi. Chúng em xin phép cô về trước đây ạ.’Lúc này, cô mới trả lời với giọng nói còn nất nhẹ:- Ừ, về đi. Cô không có giận các em đâu.- Dạ, tạm biệt cô. Đừng buồn nữa cô nha!Bước ra về nhưng chúng tôi không khỏi ân hận trước những gì đã làm khiếnngười cô phải buồn.Không còn bao lâu nữa, chúng tôi sẽ xa mái trường này. Thời gian trôi quanhư dòng nước chảy, mấy ai trong chúng tôi sẽ về thăm lại trường xưa, thăm lạithầy cô cũ. Vậy mà, chúng tôi lại làm thầy cô buồn, điều đó khiến tôi cứ ray rứcmãi. Tha thứ cho em cô nhé! Những đứa học trò dại dột, nông cạn và thiếu nghĩsuy.Tác giả: Nguyễn Thị Mộng CầmSưu tầmNhững câu đố vui1. Trên đồng có 6 con bò, đếm đi đếm lại chỉ có 12 chân. Hỏi tại sao?2. Có một cây cầu có trọng tải là 10 tấn, có nghĩa là nếu vượt qua trọng tải trên 10tấn thì cây cầu sẽ sập. Có một chiếc xe tải chở hàng, tổng trọng tải của xe 8 tấn
cộng 4 tấn bằng 12 tấn. Vậy làm sao bác tải xế qua được cây cầu nào mà khôngcần bớt hàng ra khỏi xe?3. Một kẻ giết người bị kết án tử hình. Hắn ta phải chọn một trong ba căn phòng:phòng 1 có lửa cháy dữ dội, phòng 2 thì đầy những kẻ ám sát đang giương súng vàphòng 3 đầy những con sư tử đói trong 3 năm. Phòng nào an toàn cho hắn?4. Hai con vịt đi trước hai con vịt, con hai vịt đi sau hai con vịt, hai con vịt đi giữahai con vịt. Hỏi có mấy con vịt?5. Có bà kia không biết bơi, xuống nước là bả chết. Một hôm bả đi tàu, bỗng nhiêntàu chìm, nhưng bả không chết là vì sao?6. Con cua đỏ dài 10 cm chạy đua với con cua màu xanh dài 15 cm, con nào vềđích trước?7. Câu này có nghĩa là gì: 1’=>4=15058.Trả lời:1.Vì con bò này cưỡi lên lưng con bò kia theo dây chuyền là vòng tròn nên mỗicon chỉ có 2 chân.2. Bác tài xế cứ đi qua cây cầu thôi, còn xe ở lại.3. Phòng 3 vì sư tử đã chết hết vì nhịn đói quá lâu.4. Có 4 con vịt.5. Vì bà ấy đi tàu ngầm.6. Con cua xanh sẽ về đích trước. Vì con cua đỏ đã bị luộc chín.7. Một phút suy tư bằng một năm không ngủ.8. 28 hình tam giác.Người sưu tầm: Trần Thị Cẩm Tú

*
Tuyển Tập Thơ Về Thầy Cô Giáo Nhân Ngày 20-11 19 5 22
*
Biện pháp quản lý việc thiết kế và sử dụng hệ thống website học tập tại trung tâm tin học và một số trường trung học phổ thông của thành phố hải phòng 23 537 0
*
Tập san Nghiên cứu Văn Sử - Địa và vấn đề viết văn học sử Việt Nam pdf 6 577 3
*
SKKN: chỉ đạo công tác dạy tốt, học tốt trong nhà trường trung hoc cơ sở 20 313 0
*
khóa luận tốt nghiệp một số quan điểm về dạy học xác suất và thống kê trong nhà trường trung học phổ thông 47 871 0
*
Biện pháp quản lý việc thiết kế và sử dụng hệ thống website học tập tại trung tâm tin học và một số trường trung học phổ thông của Thành phố Hải Phòng 122 362 0
*
SKKN Chính tả và sửa lỗi chính tả trong nhà trường Trung học Phổ thông 11 895 1
*
SKKN MỘT SỐ BIỆN PHÁP XÂY DỰNG CÁC THIẾT KẾ NHẰM GÓP PHẦN NÂNG CAO HIỆU QUẢ HOẠT ĐỘNG ĐỘI TRONG NHÀ TRƯỜNG TRUNG HỌC CƠ SỞ 21 540 1
*
Tích hợp tri thức và kĩ năng liên môn trong giờ luyện tập làm văn nghị luận ở trường Trung học cơ sở 114 347 0


Xem thêm: Cách Từ Chối Khéo Lời Tỏ Tình Của Con Trai Khéo Léo Và Tôn Trọng

*
Tiểu luận tình huống ngạch chuyên viên giải quyết tình huống thuyên chuyển giáo viên không đủ năng lực và tuyển dụng giáo viên thay thế ở trường trung học cơ sở quận a thành phố k 24 1 18